Sơ tán
Khái niệm đó chỉ còn trong hoài niệm
Bỗng một hôm mưa ào ạt tràn về
Cánh đồng vàng, cây gạo, mái tranh quê
Dòng sông nhỏ, luống đỗ, khoai, bãi sắn
Uấn khúc đường làng, vạt lúa ngát thơm
Cây đa bên đình, vẳng tiếng trống cơmTối nay đoàn chèo diễn: “Quan âm thị kính”
Bao gia đình nông dân hiền lành tốt tính
Cưu mang chúng tôi đùm bọc chở che
Cuộc sống nghèo nhưng chan chứa tình quê
Lá tuy rách vẫn bọc đùm lá rách
Thành thị, nông thôn chẳng còn ngăn cách
Mời miếng bánh mì, nếm củ sắn ngon
Bữa cơm, khoai độn lẫn ủ bếp rơmCanh rau sắng, tép rang hành sốt nóng
Mái hầm tre nhường nhau trú đạn bom
Ngọn đèn dầu leo lét sáng đêm thâu
Tấm áo nâu thơm mùi hương cỏ lúa
Nhớ buổi chăn trâu, lội đồng bắt cá
Bữa lên rừng kiếm củi, hái trám xanh
Cánh rừng sâu, dốc đá nhọn chênh vênh
Giúp tôi hiểu thêm về quê hương đất nước
Tụi bạn xúm vào cứu giúp, vớt lên
Biết bao lần lặn lội đi học đêmLòng can đảm tay trong tay tiến tới
Tôi nhớ không quên nghĩa tình đồng nội
Của bà con nghèo, cô bác chở che
Quả chuối, củ khoai dản dị vốn chân quê
Mớ cá, bát tương bữa cơm, bữa cháo
Chẳng ai còn muốn nhắc tới chiến tranh
“Sơ tán” hai từ xa lạ… vẫn hiện quanh
Để lại trong tôi biết bao trăn trở
Mấy chục năm rồi sao tôi vẫn nhớ
Cái thủa cơ hàn né đạn, tránh mũi tên
Ở nơi xa ấy chúng tôi vụt lớn lên
Học hành, phấn đấu hẹn ngày về Hà Nội.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét