Khi ta già
Khi ta già da dẻ sẽ nhăn nheo
Tóc bạc trắng, răng cái còn cái vắng
Mắt viễn, mờ, chân bước đi khó thẳng
Cây tre cội già, cành nhánh xác sơ
Trái tim đâu còn rạo rực như xưa
Cả thân hình cũng hết rồi hoành tráng
Như chiếc lá vàng giữa chiều đạm bạc
Ngẩn ngơ buồn, từng đợt gió rụng rơi
Khi ta già cuộc sống bỗng chơi vơi
Mọi khát vọng nghỉm chìm sâu trong mộng
Nhìn trời cao nhạt dần xanh và rộng
Chỉ thấy cánh đồng hoang rộng, cỏ xanh
Nỗi đơn côi khiến cõi lòng tan nát
Còn đâu khi xưa bài ca ta hát
“Cuộc sống ơi, ta mãi mến yêu Người…”
Nhưng khi già ta vẫn nở nụ cười
Vẫn dâng hiến cho tình đời trước mặt
Bằng những vần thơ mà ta cóp nhặt
Bằng ngọn lửa tàn soi sáng đêm Đông
Ta mãi yêu như đại dương mênh mông
Hãnh diện nhớ về một thời quá khứ
Ta để cho đời, cho người: Bất tử
Tình yêu thương với xứ sở quê hương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét